Câu chuyện ba mươi (30) năm trước có một chú bé nhà quá nghèo - mẹ bệnh không tiền mua thuốc phải "ăn cắp" thuốc trong một tiệm ở xóm nhỏ nơi chú cư ngụ, bị bà chủ tiệm bắt đưọc, bà vừa chửi vừa giật chai thuốc trong túi chú bé lại.... lúc bấy giờ có quới nhân, môt ông chủ tiệm bán Hủ Tiếu chạy ra thấy sự việc như vậy thì ông hỏi: "Me cháu bệnh à?" Chú bé cúi gầm mặt gật đầu nhẹ nhẹ. Ông chủ quán hủ tiếu liền móc tiền ra trả cho bà bán thuốc và gọi cô con gái lấy một tô súp trao cho chú bé.
Chú ngẫng lên nhìn ông và nhanh tay chụp lấy bao quà ông trao cắm đầu chạy về cho mẹ uống thuốc với tô hủ tiếu nóng.
Ba mươi năm sau, ông chủ tiệm hủ tiếu tốt bụng vẫn tiếp tục giúp đời, không may ông bị bệnh té ngã ngay trong lúc đang bán hàng. Nhập viện với số tiền bill khổng lồ, con gái ông chủ quán hủ tiếu không tìm đâu ra tiền trả nợ nhà thương. Treo bảng bán căn nhà và vẫn tiếp tục chăm sóc cha đang nằm viện.
Một hôm sau khi mệt mõi gục ngủ bên giường cha, khi tỉnh giấc cô thấy có xấp giấy kế bên tay, cầm lên xem thì ra là giấy nợ của bệnh viện, tuy nhiên.... số tiền cô phải trả là.... 0. Phải số nợ lần trước làm cô choáng váng hơn 700,000 nay chỉ còn là con số không (0) cô bối rối đọc lá thơ kèm theo thì thấy ghi rõ số nợ bệnh viện này đã đưọc cha cô TRẢ BA MƯƠI NĂM TRƯÓC, chữ ký của bác sĩ là tên của câu bé nghèo trong xóm nhỏ năm xưa đã "ăn cắp thuốc" chữa bệnh cho mẹ, và đưọc cha cô cứu giúp.
"Cuốn phim" 30 năm trưóc lần lượt quay lại trong tâm trí cô, gương mặt vị bác sĩ và ánh mắt ông ta khi nói chuyện với cô về bệnh tình của cha cô, chữ ký tên của vị bác sĩ..... cô hiểu ra... Cây phước cha cô trồng 30 năm trưóc đã trổ hoa đơm trái......
.
.